Cái gọi là phòng đuôi, chính là chỉ căn phòng cuối cùng ở hành lang trong khách sạn.

Mà một trong những điều cấm kị khi ra khỏi nhà ở khách sạn chính là, không được ở phòng đuôi

Những lúc bình thường, khi khách sạn và nhà nghỉ phân phòng cho khách thì thường thường sẽ bắt đầu đưa từ phòng ở gần thang máy nhất, làm như vậy là bởi vì muốn tập trung những khách ở trọ lại với nhau, khi cung cấp những dịch vụ phục vụ mới càng nhanh chóng hơn, dọn dẹp sau khi trả phòng cũng sẽ tiện hơn.

Bình thường vào những lúc không phải mùa du lịch, phòng ở cuối cùng hành lang sẽ có tỉ lệ có người ở rất thấp, nhân khí sẽ rất yếu, dương khí không đủ, rất dễ dàng tụ tập âm linh, cho nên, mới có cái kiểu nói rằng không nên ở phòng đuôi, đây tuyệt đối không phải là lời nói mê tín.

Giờ phút này, nhìn phòng đuôi trước mắt, phản ứng đầu tiên của tôi chính là: Đổi phòng.

Tôi không hề do dự xoay người đi xuống dưới lầu, tuy là nói tôi cũng không sợ phòng đuôi sẽ xảy ra mấy chuyện kì lạ gì đó, nhưng mà đã đi đường một ngày mệt mỏi, lại thêm hai ngày không được ngủ ngon giấc, bây giờ tôi chỉ muốn tắm rửa một cái cho sạch sẽ, ngủ một giấc, không muốn bị bất cứ thứ nào quấy rối, kể cả những thứ không phải là người quấy rối luôn.

Chỉ là, tôi đang định đưa ra yêu cầu muốn đổi phòng với vị tiếp tân đang đứng trước mặt, ở đằng sau đột nhiên có một âm thanh trong trẻo nói.

- Ra cửa không nên ngủ phòng đuôi, tốt nhất là anh nên đổi một phòng khác.

Tôi ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, ở phía sau không biết từ lúc nào đã có một người thanh niên dáng người gầy gò đang đứng nơi đó, nhìn sơ qua thì tuổi tác chắc cũng không hơn tôi là bao, chỉ là đôi mắt kia lại vô cùng trong suốt thanh triệt, giống như có thể nhìn thấu được nội tâm của con người.

- Đúng vậy, đó là một căn phòng đuôi, tôi đang định đổi phòng đây.

Tôi cười cười với người thanh niên tốt bụng đó, quay đầu nhẹ nhàng đặt thẻ phòng lên trên bàn tiếp tân, cười cười nói với cô nhân viên ở đây:

- Ngại quá, tôi không muốn ở phòng đuôi, có thể đổi một phòng khác không?

Nụ cười trên mặt cô gái tiếp tân dần dần biến mất, lộ ra vẻ mặt xấu hổ nói:

- Tiên sinh, ở bên cạnh căn phòng này đúng là còn có một căn phòng trống khác, chỉ là máy nước nóng ở đó đã bị hư rồi, còn chưa kịp sửa lại, không thể tắm rửa, ngài xem...

- Không lẽ chỉ còn lại hai phòng thôi sao?

Tôi hỏi tiếp.

- Đúng vậy, chỉ có hai căn phòng thôi.

Cô gái tiếp tân nói rất chắc chắn.

- Vậy...

Tôi do dự một lát, thật ra tắm rửa gì đó chỉ là thứ yếu, có thể yên tâm ngủ ngon mới là chuyện quan trọng nhất, dù sao cũng đã trễ thế này rồi, không thể tắm thì không thể tắm vậy, nhưng mà phòng đuôi nhất định không ở được.

- Được rồi, vậy tôi ở căn phòng bị hư máy nước nóng vậy.

Tôi gật đầu đồng ý, vì vậy nữ tiếp tân lại lộ ra nụ cười, vội vàng đăng kí phòng lại lần nữa, thay đổi thẻ phòng cho tôi.

Lúc này tôi đã vô cùng mệt mỏi, cầm lấy thẻ phòng rồi vội vàng đi lên lầu.

Chỉ là, ngay lúc tôi vừa mới đi được vài bước, lại nghe thấy người thanh niên tốt bụng nhắc nhở tôi đổi phòng lúc nãy nói với nữ tiếp tân:

- Làm phiền, cũng giúp tôi làm thủ tục thuê phòng.

Nữ tiếp tân hình như cũng sững sờ một lát rồi mới nói:

- Vâng, chỉ là chỉ còn lại một căn phòng đuôi thôi, lúc nãy ngài cũng đã thấy...

Giọng nói của người thanh niên nói tiếp:

- Tôi biết, nhưng mà cũng chỉ còn lại mỗi căn phòng này, tôi cũng không được chọn lựa mà đúng không? Cứ giúp tôi làm thủ tục thuê căn này là được rồi.

Tôi bước chân chậm lại, bước đi lên cầu thang, quay đầu qua nhìn anh ta một cái, người thanh niên kia cũng vừa lúc đưa ánh mắt lại đây, thấy tôi đang buồn bực nhìn anh ta thì anh ta cũng mỉm cười gật gật đầu với tôi.

Tôi cũng cười một cái rồi quay đầu qua, nhanh chân bước lên lầu.

Đúng là một người kì quái, đã biết là phòng không còn thừa nhiều lắm, lại còn muốn khuyên tôi không cần ở phòng đuôi, nhưng mà đến lúc anh ta phải ở phòng đuôi thì hình như lại không có dị nghị gì cả, cứ làm tôi có cảm giác, anh ta hình như là cố ý muốn đến đây ở phòng đuôi vậy đó.

Nhưng mà tôi cũng không suy nghĩ nhiều nữa, trên đời này có rất nhiều người kì kì quái quái, lại nói, đi ra bên ngoài, có đôi khi cũng không thể để ý quá nhiều việc như vậy, vào những lúc khách sạn kín khách thì cho dù có là phòng đuôi thì cũng còn phải giành nhau mà thuê thôi.

Lầu hai của khách sạn, ánh đèn u ám, chung quanh yên tĩnh, làm cho người ta có loại cảm giác rất thoải mái, nhưng mà tôi cũng biết, càng là hoàn cảnh này, càng dễ dàng tụ tập âm linh hơn.

Hành lang rất dài, cũng rất tối, chỉ để mấy ngọn đèn mờ nhạt tượng trưng mà thôi, phòng tôi muốn đến, vừa lúc chính là căn phòng thứ hai đếm ngược từ dưới cuối hành lang lên.

Lúc vào phòng khách sạn, cũng có điều cấm kị, có quy củ rõ ràng, tuy rằng đây là lần đầu tiên tôi ở khách sạn, nhưng mà những điều cấm kị này đều nhớ rõ trong lòng.

Tôi đứng ở trước cửa phòng, nhẹ nhàng gõ lên cửa ba cái, đợi vài giây rồi mới dùng thẻ phòng mở cửa ra, lại đứng ở trước cửa phòng chừng một phút mới nghiêng người đi vào, tiện tay mở hết tất cả đèn đuốc trong phòng lên.

Làm như thế này nhìn giống như là bị bệnh, tôi cũng không biết làm như vậy rốt cuộc là có đúng hay không, hoặc là tôi có hơi bị khẩn trương một chút, nhưng mà, cấm kị chính là như vậy, tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, không muốn quấy rầy bất cứ thứ gì cả.

Ánh đèn mờ nhạt sáng lên, đây là một căn phòng dành cho hai người, phòng cũng coi như sạch sẽ, nhưng mà vẫn có chút mùi ẩm mốc không dễ nghe. Ở đằng trước là một cái cửa sổ sát đất rất lớn, một tấm màn thật dày, mặt tường là vải nhung màu đỏ sậm, trong phòng ngoại trừ cái giường ra còn có một cái tủ quần áo và một cái bàn làm việc.

Tủ quần áo và bàn làm việc đều là kiểu nội thất gia đình, bên trên tủ quần áo còn có một cái gương, trên bàn làm việc cũng có gương, bên trên còn có cả giấy ghi chú.

Tôi gật gật đầu, nhìn sơ qua thì cũng không tệ lắm, là cách bài trí của khách sạn gia đình điển hình, tuy là ánh sáng hơi ám một chút, mùi cũng không dễ ngửi lắm, nhưng mà cũng có cảm giác rất ấm áp, rời nhà đi ra ngoài cũng có thể tạm chấp nhận được.

Chỉ là, trong phòng có hơi lạnh lẽo, đứng ở ngoài cửa, trong lòng cũng có chút cảm giác lạnh căm căm.

Đương nhiên, cái này cũng có thể là bởi vì gần phòng đuôi nên không có người ở thường, tôi cũng không có nghĩ quá nhiều, nhìn nhìn trong phòng rồi cất cao giọng nói:

- Làm phiền rồi.

Khi bước vào một khách sạn xa lạ, nếu như cảm thấy tình hình không đúng, phải tránh không được trực tiếp mở cửa bước vào, đầu tiên phải gõ cửa, chờ thêm một lát, lại chào hỏi, tránh đụng phải những âm linh có khả năng đang ở bên trong đó.

Sau đó, tôi đặt hành lí xuống đất, đi vào phòng vệ sinh, mở vòi nước ra.

“Ào ào...”

Dòng nước chảy xuống, không ngờ nước chảy ra lại có màu hơi đó, giống như là nước trộn máu vậy, tôi không khỏi lắc đầu, xem ra căn phòng này thật đúng là lâu lắm rồi không có người ở, ngay cả vòi nước cũng đã rỉ sắt.

Sau đó, tôi lại tiện tay ấn xả nước bồn cầu, dưới ánh đèn u ám kia, nhìn dòng nước xoáy tròn rồi yên lặng lại, tôi biết, nếu như trong nước thuần âm này có âm linh trốn bên trong, bây giờ cũng đã bị dội đi rồi.

Tôi tắt vòi nước đi, lại đi trở về phòng, mở TV lên, ánh đèn đỏ trên điều khiển từ xa lóe lên một cái, TV lập tức ồn ào.

Đây cũng là một cái quy trình nhất định phải làm, đi vào phòng của khách sạn, đầu tiên cần phải làm ra một chút động tĩnh, để nhắc nhở những âm linh có khả năng tồn tại, nói cho bọn họ biết hôm nay mình chính là chủ nhân nơi này, tránh cho bọn họ cảm thấy mình bị quấy rầy rồi cảm thấy không vui.

Sau đó, tôi duỗi tay kéo bức màn dày kia ra, trong căn phòng âm u lập tức nhìn thấy một ít ánh sáng của trăng sao, làm trong lòng người cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Tôi lại đi đến đầu giường, cầm chăn lên vẫy vài cái, lại tiện tay vỗ vỗ gối đấy, nếu ở chỗ này có âm linh đang trốn, vậy lúc này cũng sẽ tự giác rời khỏi.

Đương nhiên, tôi cũng không khuyên mọi người đi vào khách sạn ở đều phải rắc rối như vậy, làm thế sẽ cảm thấy rất kì quái, cho dù không có âm linh tồn tại thì chỉ riêng ám chỉ tâm lí cũng đã đủ hù dọa chính mình rồi.

Cái gọi là trong lòng không quỷ, trên đời này sẽ không có quỷ, nếu như trong lòng một người cứ luôn nghĩ đến mấy thứ này, ngược lại sẽ càng thêm phiền phức, cho nên, chuyện quan trọng nhất khi ở trong khách sạn, chắc chắn là tâm trạng bình tĩnh, chứ không phải là nghi thần nghi quỷ.

Tôi làm như thế này, cũng chỉ là muốn tránh phiền phức mà thôi.

Bởi vì ở cách vách chính là phòng đuổi, chỉ cách có một bức tường, nói nói chính xác thì nơi này cũng tính là phòng đuôi.

Trong phòng có hai cái giường, một cái dựa cửa sổ, một cái dựa tường, ở trong loại phòng này, không thể chọn cái giường dựa tường được, điểm này tôi vô cùng rõ ràng. Vì vậy tôi đặt mông ngồi xuống cái giường dựa cửa sổ, cởi giày ra, xếp thành một chữ bát bên đầu giường, có ý là bát quái, lại cởi áo ngoài và quần ra, nhưng không treo vào cái tủ quần áo kia, mà lại khoác lên trên ngăn tủ nhỏ ở trên đầu giường.

Bởi vì nếu treo lên trên tủ quần áo, có khả năng sẽ có âm linh chui vào, chúng nó rất thích quần áo của con người.

Làm xong hết tất cả mọi chuyện này, tôi cuối cùng mới ngã nhào ra giường, gân cốt đã giãn ra, chỉ cảm thấy bây giờ mới xem như thật sự thả lỏng một chút, rốt cuộc cũng có thể yên tâm ngủ một giấc.

Đúng lúc này, bên ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, đang đi về phía chỗ của tôi, tôi lập tức đề phòng cảnh giác, nghiêng tai nghe ngóng, tiếng bước chân kia rất là nhẹ nhàng, khi bước đến trước cửa phòng của tôi còn hơi dừng lại một chút rồi mới tiếp tục đi về phía trước.

Sau đó, ở cách vách truyền đến tiếng mở khóa cửa phòng, tôi tự giễu cười cười, cái này đúng là có chút nghi thần nghi quỷ rồi, thiếu chút nữa quên mất ở cách vách cũng có người ở, nghĩ lại, chắc là người thanh niên lúc nãy.

Cái người thanh niên này sau khi vào phòng rồi cũng không thèm quan tâm đến gì cả, tất cả những gì tôi làm lúc nãy, anh ta cũng không làm, chỉ nghe thấy tiếng ngã xuống giường rầm một cái, và tiếng thở ra đầy thoải mái dễ chịu.

Tôi cũng không hề suy nghĩ gì nhiều, cũng không có đi nhắc nhở anh ta nên làm cái gì, nên tránh điều gì, có đôi khi ngược lại còn tốt hơn nhiều so với việc kiêng cấm khắp nơi.

Muốn tắm nước nóng là chuyện không có khả năng rồi, tôi chỉ có thể đi vào nhà vệ sinh rửa mặt một cái rồi nằm xuống ngủ.

Nhưng mà đèn trong phòng vệ sinh tôi cũng không có tắt, cũng để lại vài ngọn đèn ám, đây cũng là điều cấm kị, để lại một ít ánh đèn, chẳng những có thể làm cho dương khí trong phòng nhiều hơn một chút, cũng có thể làm cho bản thân có thêm một chút cảm giác an toàn nữa.

Đây là một cái giường đôi, tôi mở rộng cơ thể, chiếm hết cả cái giường, không để cho những con âm linh có khả năng đang nhìn lén tôi trong bóng tối chút chỗ trống nào, sau đó cuối cùng cũng yên tâm đi ngủ.

Bây giờ chắc là sẽ không có cái gì ngoài ý muốn quấy rầy tôi nữa đi?

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, tôi hình như có nghe thấy ở cách vách có tiếng nước chảy ào ào, mơ hồ còn có người đang hát khe khẽ.

Tôi vùi đầu vào trong gối, trở mình, rất nhanh đã đi vào mộng đẹp.

Ngủ đến nửa đêm, tôi mơ màng nghe thấy bên người còn có cả tiếng ngáy thật trầm, giống như ở ngay cách vách.

Ngoài cửa sổ hình như có gió lùa vào, có hơi lạnh.

Tối quấn chặt chăn, lại trở mình, tiếp tục ngủ.

 

0.08713 sec| 2446.016 kb